Nam Ô trên con đường
thiên lý khi xưa
Đường thiên lý nam ô
Ngày nay đường bộ được xem là huyết mạch giao thông quan trọng nhất của 1 quốc gia, tuy nhiên xưa kia khi phương tiện đường bộ chưa phát triển thì đường sông, đường biển là loại hình giao thông quan trọng hơn. Chính vì vậy mà đến khoảng thế kỷ 18, cùng với quá trình nam tiến, con đường thiên lý trên đất liền dần hình thành.
Vào những năm 1809, vua Gia Long đã cho đắp đường thiên lý từ Quảng Nam vào đến Bình Thuận, trên con đường này cứ khoảng 25 đến 30 dặm (khoảng 15-20km) thì đặt một nhà trạm để canh phòng và vận chuyển văn thư. Mỗi nhà trạm có biên chế khoảng 50 người, trang bị hàng chục ngựa tốt.

Nhà trạm được xây bằng gạch hoặc tre, nứa, lá… theo kiểu nhà ba gian hai chái do Bộ Công qui định. Trên cửa ra vào có treo biển lớn sơn son thếp vàng dài ba thước hai tấc (khoảng 1m40 ngày nay), rộng một thước năm tấc viết chữ tên trạm. Những ống sớ làm bằng tre dùng để đựng công văn mở sẵn nắp, những lông gà, cờ sắc, bùi nhùi, con cúi đỏ lửa sẵn sàng bên pháo hiệu chờ lệnh Thừa trạm là lên đường. Tin hỏa tốc như thiên tai, địch họa, cứu binh…thì lính trạm cờ đỏ giắt lưng, lông gà đỏ giắt mũ, ngựa phi nước đại… Thư từ, công văn bình thường thay bằng màu xanh lơ, xanh lá tùy theo mức độ.
Những nhà trạm này có vai trò hết sức quan trọng trong việc tư báo về Kinh thành những tin tức thiên tai, địch họa xảy ra trên địa bàn các tỉnh phía Nam. Trong lịch sử tồn tại của mình, các vua triều Nguyễn rất coi trọng các nhà trạm này. Trong cuộc chiến tranh năm 1858 nhận thấy tình hình Kinh đô Phú Xuân sẽ hết sức nguy hiểm nếu thực dân Pháp kiểm soát được con đường thư báo này nên bấy giờ vua Tự Đức chỉ đạo các tướng đóng ở Quảng Nam rằng “cửa biển ấy từ Hải Vân đến Cu Đê một dải đều là đường quan báo, phải phòng thủ nghiêm thêm để tiện thông hành”.
Danh xưng “Quảng nam thất trạm"
Quảng Nam là tỉnh nằm sát vách Kinh đô, lại có cửa Hàn là cảng biển quan trọng bang giao với các nước phương Tây vì thế Quảng Nam có vị trí chiến lược hết sức quan trọng vừa là tiền phương, cũng vừa là lá chắn cuối cùng bảo vệ Kinh thành Huế. Chính vì thế Quảng Nam xưa kéo dài từ Hải Vân Quan đến núi Phong (Quảng Ngãi) dài khoảng 170 dặm (khoảng 100km) nhưng lại được triều đình thiết lập đến 7 nhà trạm khác nhau chuyên lo công văn, thư từ từ các địa phương phía Nam về Kinh thành và ngược lại – thường được gọi là “Quảng Nam thất trạm”…
Do vị trí đặc biệt quan trọng nên các nhà trạm thuộc địa phận tỉnh Quảng Nam đều được xây bằng gạch, lợp ngói âm dương. Có giếng nước bằng đá, có chuồng nhốt hơn mười ngựa, xung quanh xây tường cao bằng đá đắp đất. Ngoài cùng có hào, trên có vọng lâu như đồn lũy, cổng mở về hướng Tây ra đường cái quan.
“Quảng Nam thất trạm” xưa bao gồm Nam Chân, Nam Ô, Nam Giản, Nam Phước, Nam Ngọc, Nam Kỳ và Nam Vân. Theo “Quảng Nam toàn đồ” thì đường thư xưa khi qua “Quảng Nam thất trạm” có thể biểu diễn như sau: bắt đầu từ Hải Vân Quan, đường thư theo hình cánh cung hướng Tây Nam đến trạm Nam Chân (dưới núi Chân Sảng, sau nhà Nguyễn lập đồn Chân Sảng) rồi từ đó xuống đèo thẳng đến trạm Nam Ô (gần cửa sông Cu Đê, làng Hóa Ổ nay thuộc phường Hòa Hiệp). Từ đây đường thư tiến thẳng về phía Đông đến huyện đường Hòa Vang tại Chợ Mới (nay thuộc phường Hòa Thuận), rồi men theo dãy núi đất Cẩm Lệ, vượt sông Cẩm Lệ đến trạm Nam Giản (nay thuộc Miếu Bông – Hòa Phước). Từ đây đi thẳng vào tỉnh thành La Qua (Điện Bàn) vượt sông Thu Bồn tiến thẳng vào Nam qua các trạm Nam Phước (thị trấn Nam Phước – Duy Xuyên), Nam Ngọc (Hà Lam – Thăng Bình) vượt sông Kế Xuyên đến trạm Nam Kỳ (thuộc Tam Kỳ ngày nay) và cuối cùng là trạm Nam Vân (giáp tỉnh Quảng Ngãi)… tổng cộng vượt gần 22 sông và nhánh sông.

Theo thời gian và những biến động của lịch sử, “Quảng Nam thất trạm” đã dần mất đi vai trò của mình, những ống sớ, dấu niêm phong… của các phu trạm cũng không còn lý do tồn tại… thay vào đó là hệ thống thông tin liên lạc hiện đại hơn. Nhưng với ngót ngét 200 năm tuổi đời, hơn 100 năm tồn tại, hàng chục năm điêu tàn và mất dấu nhưng với những gì còn lại trong các ghi chép xưa cũng đủ để tạo nên một danh xưng nữa cho Quảng Nam – “Quảng Nam thất trạm”.
Ngày nay còn 2 địa danh còn giữ lại tên trạm khi xưa, là Nam Ô và Nam Phước. Đó sẽ là những tên gọi gợi nhớ, để các thế hệ sau này hiểu hơn về lịch sử của vùng đất mình sinh ra và lớn lên.